Câu chuyện được trích từ bài viết “Sinh viên của tháng – David Radford” đăng ngày 4/3/2013 của Trường đại học hàng không Moncton – Moncton Flight College. David Radford là cơ trưởng của Hàng không Hải Âu trong hơn một năm qua. Anh chính là chàng phi công thông minh và vui tính, người luôn mang đến cho du khách những chuyến bay ngập tràn cảm xúc từ độ cao chỉ 300 mét trên Vịnh Hạ Long tuyệt mỹ. Những dòng dưới đây chính là câu chuyện do chính chàng thanh niên David kể lại về những năm tháng bắt đầu sự nghiệp của mình.
Page Contents
Niềm yêu thích máy bay từ trong huyết mạch
Ông tôi, người mà tôi chưa từng găp, là một phi công. Trước khi tôi ra đời, ông đã ra đi trong lúc thực hiện công việc mà ông yêu thích nhất. Nhưng điều quý giá nhất ông đã để lại cho tôi chính là tình yêu với việc bay lượn trên bầu trời. Ngay từ khi còn trẻ, tôi say mê tất cả những gì có liên quan tới máy bay; những chiếc phi cơ hiện đại, những triển lãm, bảo tàng hàng không, và mơ về những chuyến bay trên bầu trời. Tôi thường bị bắt gặp đang ở sân bay Moncton, bám thật cao trên những hàng rào để có thể nhìn lén qua đó cảnh máy bay cất cánh và hạ cánh, rồi hi vọng sẽ có một ngày mình cũng được bay lượn ở nơi ấy.
Mẹ tôi hẳn đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để có thể trang trải cuộc sống sau khi cha của bà qua đời. Sau khi tham gia một buổi trình diễn hàng không vào ngày sinh nhật tôi, bà đã làm tôi bất ngờ khi đưa cho tôi một tấm phiếu; có hình một chiếc máy bay trên đó cùng dòng chữ: “Follow your dreams” (Hãy theo đuổi ước mơ của con)
Tôi ngay lập tức đăng kí vào trường đại học hàng không Moncton (MFC) để lấy bằng. Lúc đó tôi đang làm một công việc toàn thời gian nên tôi đã tham gia lớp học kiến thức buổi tối và thực hành bay vào cuối tuần. Ngay sau khi tự lập, tôi xin nghỉ công việc mà tôi đã làm trong 6 năm để tiếp tục học ở MFC với toàn bộ thời gian của mình.
Tôi là một “bush pilot”
Ngay từ khi bắt đầu, tôi biết rằng chiếu áo trắng cứng cáp, miếng cầu vai và máy bay điều khiển vi tính không phải là thứ trái tim tôi mách bảo, vì thế tôi bắt đầu tìm tòi những cơ hội lập nghiệp khác trong lĩnh vực hàng không. Và rôi tôi hoàn toàn chú ý đến một mảng nhỏ trong ngành công nghiệp này, đó là “bay bụi rậm” (bush flying – việc bay các chuyến bay không theo các đường bay được quy định sẵn để tới những vùng hoang vu hẻo lánh vì những khó khăn to lớn của giao thông đường bộ/thủy/sắt).
Tôi càng bị thu hút bởi những con người huyền thoại đã mở mang vùng phía bắc Canada. Họ dũng cảm vượt qua những điều kiện khắc nghiệt khi hạ cánh ở những nơi chưa từng đến, chuyển phát thư tín, y tế và hỗ trợ cộng đồng dân cư ở những vùng xa xôi hẻo lánh. Sự ngưỡng mộ với Punch Dickins, Doc Oaks, Wop May và Dick Turner khiến tôi nhận ra rằng tôi không chỉ muốn bay lượn ở những nơi được gọi là nhà mà còn muốn được lái những chiếc máy bay bụi rậm của Canada (Canadian bush plane).
Sau khi xác định được mục tiêu của mình, bước đi đầu tiên của tôi chính là từ bỏ việc lấy chứng chỉ đa động cơ và dành số tiền đó để học lái thủy phi cơ. Bằng cách đó, tôi sẽ lấy được chứng chỉ thủy phi cơ cũng như được đào tạo những gì mà một bush pilot (phi công bụi rậm) cần. Khóa đào tạo của tôi bao gồm việc học cách sinh tồn ở nơi hoang dã, bay ở những vùng núi và ứng phó với những điều kiện và địa hình khác nhau.
Những trải nghiệm khó có được trong đời
Công việc đầu tiên của tôi là lái chiếc de Havilland Beaver (DHC-2) kéo hàng tấn cá măng ở Northern Manitoba vài lần trong ngày. Sau đó tôi chuyển qua bay trên bầu trời đỏ cam của Botswanam Zambia, Zimbabwe và Cộng hòa Congo như một phi công săn mồi. Tôi vượt qua những đường băng để tránh những con hươu cao cổ, ngựa vằn và linh dương, để rồi trở về chiếc phi cơ của mình khi những con sư tử nghỉ ngơi trong bóng râm dưới cánh máy bay.
Rồi tôi quay trở lại Canada và tiếp tục với chiếc thủy phi cơ và ổn định với công việc mà tôi coi là tuyệt vời nhất tại quê hương mình. Bay ngắm cảnh ở Vườn quốc gia Nahanni, kéo những người chèo thuyền trên chiếc canno của họ được mắc vào thủy phi cơ của tôi, thả họ tại một trong những vùng hẻo lánh để bắt đầu chèo thuyền ở dòng sông South Nahanni nổi tiếng.
Tôi đã từng ngủ rất nhiều giờ ở trong chiếc phi cơ của mình hoặc trong những chiếc lán cũ của người bẫy thú rừng vì không thể về nhà trước khi trời tối hay đã hoàn toàn kiệt sức.
Tôi cũng đã tiếp tục trên những bánh xe và ván trượt bánh xe để phục vụ cư dân ở xa các tuyến đường chuyển thư từ, thức ăn và y tế trong những mùa đông khắc nghiệt ở Canada.
Con người tương lai của tôi
Tất cả các chuyến bay của tôi đều liên quan đến du lịch. Tôi thích lắng nghe những câu chuyện từ hành khách của mình và làm họ vui vẻ với những câu chuyện của chính tôi. Tôi sẽ tiếp tục lái chiếc de Havilland Beaver và mường tượng được rằng tôi sẽ chỉ lái nó cho đến hết sự nghiệp của mình.
Tôi mặc những chiếc quần jean sờn cũ, một chiếc áo len và có cả một tập các loại quần sóoc để có thể bơi lội bất kể khi nào có thời gian nghỉ giữa đủ dài. Tôi đã từng dùng tay đẩy chiếc máy bay của mình để làm nó khởi động, đập và bẻ lại những bộ phận bị lệch của nó để tiếp tục công việc của mình. Nhưng trên tất cả, tôi đã được ngắm nhìn những phần của thế giới nơi mà thiên nhiên tuyệt vời hơn bất cứ lời nào có thể miêu tả.